Đụ tung bím em sinh viên mới lớn rên to quá

Cô nhớ rõ từng chi tiết – ánh đèn trắng lạnh lẽo trên trần phòng khám, mùi thuốc sát trùng nồng nặc xộc vào mũi, chiếc bàn khám bọc da màu xanh đậm bóng loáng dưới ánh sáng, và bàn tay Nam, thô ráp nhưng ấm nóng, luồn qua lớp quần lót mỏng manh của cô. Công viên nhỏ gần nhà chìm trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá khô xào xạc dưới từng cơn gió lạnh thổi qua hàng cây bàng già cỗi. Anh đặt cốc xuống bàn, ngồi cạnh Thư, bàn tay ấm áp đặt lên vai cô, giọng trầm đầy yêu thương: “Em yêu, anh tin em, nhưng từ giờ đừng giấu anh chuyện gì nữa, anh không muốn mất em đâu.” Thư ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe chạm vào ánh nhìn dịu dàng của anh, lòng cô như được xoa dịu bởi sự ấm áp ấy, cô gật đầu, giọng khẽ: “Dạ, anh, em hứa.” Nhưng khi dựa vào vai anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh qua lớp áo mỏng, cô vẫn run, “Anh tha thứ thật sao, sau tất cả những gì em làm?”
Hoàng vuốt nhẹ tóc cô, những ngón tay thô ráp lùa qua từng sợi tóc rối, “Anh yêu em, Thư, anh sẽ bảo vệ em, chỉ cần em thành thật với anh.” Thư mỉm cười yếu ớt, đôi môi khô nứt khẽ cong lên, nhưng nụ cười chưa kịp nở đã tắt khi điện thoại trên bàn rung lên, tiếng “bíp bíp” nhỏ cắt ngang không gian tĩnh lặng. Thư dừng lại, cách hắn vài mét, đôi tay siết chặt tay cầm xe nôi, giọng cứng nhưng run run: “Anh Nam, anh muốn gì? Thư lùi lại, đôi chân run đến mức suýt ngã, ” Anh muốn tôi làm gì?” Nam bước tới, gần đến mức cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoảng từ áo hắn,